Trong cuốn sách “Những người hàng xóm” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, có một triết lí rất sâu sắc rằng:
“Người tử tế hơn người đàng hoàng một bậc. Người đàng hoàng sống ngay ngắn, không làm hại ai. Còn người tử tế thì sẵn sàng chịu thiệt thòi vì người khác.” Càng đọc, tôi càng cảm thấy bài học này thật sâu sắc. Đặc biệt cho đến ngày mà tôi gặp Trần Tuấn Phong – cậu bạn cùng lớp cuối cấp A7 của tôi dưới mái trường THCS Long Biên.
Trong khoảng thời ba năm trước đó, tôi từng nghe rất nhiều từ thầy cô, bạn bè xung quanh về cậu học trò này. Đó là những khen ngưỡng mộ không chỉ về thành tích mà về cả tính cách dễ mến. Tuy nhiên, tại thời điểm đó, một phần vì học khác lớp, không quen biết nên tôi không để ý lắm. Cho đến năm cuối cấp này, khi tách lớp mới, tôi có cơ hội học cùng nên tôi càng mở mang và có cái nhìn rõ nét về cậu.
Tuấn Phong có dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt vuông và nụ cười thân thiện. Thời gian trên lớp, Tuấn Phong khá điềm tĩnh, không phải là một người sôi nổi năng động. Cậu luôn trầm tư và sống trong thế giới nội tâm của riêng mình. Tôi tin đó là một dáng vẻ của người trưởng thành, khi mà bạn quan sát nhiều hơn và suy nghĩ nhiều hơn, chứ không phải sự kiêu căng, chảnh choẹ. Mỗi khi trò chuyện với những người bạn trong lớp, cậu luôn tươi cười một cách chân thành. Cậu học rất giỏi và có tố chất về môn Toán. Đợt thi HSG cấp Quận vòng 1 vừa rồi, cậu đạt điểm số rất cao và vinh dự được tiếp tục lựa chọn bồi dưỡng vào CLB em yêu thích cấp Quận. Hi vọng, trong tương lai, cậu sẽ giành được nhiều thành tích cao